… bất chợt nắng , bất chợt mưa , như lòng người … chợt buồn , chợt vui … theo vòng lẩn quẩn …
cái nhớ lại đến … một cái nhớ thật gần và thật xa xôi …
Rất vô tình cơn mưa chiều nay
Đỏng đảnh giăng ngang ngoài cửa lớp
Mùa hạ hồn nhiên làm sao hiểu được
Có một giọt buồn vừa rớt xuống hành lang
Mưa đầu mùa – Mưa hạ miên man
Nhõng nhẽo sau một mùa oi ả
Con chim sẻ nép mình trong đám lá
Chợt nghĩ gì vỗ cánh bay đi
Bên giảng đường em nghĩ ngợi điều chi ?
Mà nét chữ nhòa loang trang vở
Xòe bàn tay mưa giăng đầy nỗi nhớ
Kỷ niệm buồn như những hạt mưa bay
Mùa hạ vẫn về tháng năm tháng bảy
Mùa mưa xưa đã cũ đi rồi
Có giọt mưa chạm vào môi nóng hổi
Chợt bồi hồi : Có phải mưa xưa ?
(Thanh Hải)
Cuộc sống còn nhiều hơn thế để níu lại, những khoảnh khắc, những kỷ niệm cần được trân trọng và giữ lại chứ đừng như mưa rào, chợt đến, chợt đi và rửa trôi tất cả…
Đi trong mưa để xóa đi ký ức buồn, để rửa trôi những lo toan nặng nhọc, để nhìn cầu vồng vừa sáng khi màn mưa ào ạt qua đi, để hy vọng vào những điều tươi sáng…
Tháng sáu mùa thi cây phượng hồng đứng khóc
Lớp học buồn bụi phấn chẳng thèm rơi
Lũ học trò nhìn nhau nụ cười méo xệch
Gió thì thầm lời hẹn ước mùa sau…