Rồi một ngày anh cũng phải buông tay Để vuột mất lời hẹn hò trong gió Chiếc khăn len quàng vai cô bạn nhỏ Màu xanh lơ xa thẳm một khung trời. Dẫu khẽ khàng nào níu được thu trôi Nên đôi mắt long lanh buồn đến thế Tháng mười về đâu còn ai nghe…
Author: Rainy
Ngày không anh
Chẳng có mặt trời nào mọc trong đêm. Sao em mãi đi tìm điều không thực? Cuộc tình đã chết rồi trong ký ức Em chờ gì mà không chịu buông tay. (Song Nhi) Chợt thấy xung quanh như trở nên xa lạ, vẫn con đường ấy, vẫn hàng cây ấy, và cả bầu trời…
Thu hanh hao…
Cái nắng thu giòn giã,vàng vọt, trong vắt đến nao lòng… Đôi bờ chông chênh của thời gian hư – thực, quá khứ – hiện tại, cái mất – cái hiện hữu… Chớm nắng hanh hao vỡ vụn bên thềm cửa… đâu phải muốn lặng lẽ đi bên đời nhau là dễ Em chẳng biết…