Anh không về cho nhạt nắng tháng năm
Phượng vẫn thắm một sắc màu vừa đủ
Em biết chứ, Hạ cũ giờ yên ngủ
Như một người nào giờ cũng đã xa xôi
Category: Suy ngẫm
Ngày không anh
Chẳng có mặt trời nào mọc trong đêm. Sao em mãi đi tìm điều không thực? Cuộc tình đã chết rồi trong ký ức Em chờ gì mà không chịu buông tay. (Song Nhi) Chợt thấy xung quanh như trở nên xa lạ, vẫn con đường ấy, vẫn hàng cây ấy, và cả bầu trời…
Thu hanh hao…
Cái nắng thu giòn giã,vàng vọt, trong vắt đến nao lòng… Đôi bờ chông chênh của thời gian hư – thực, quá khứ – hiện tại, cái mất – cái hiện hữu… Chớm nắng hanh hao vỡ vụn bên thềm cửa… đâu phải muốn lặng lẽ đi bên đời nhau là dễ Em chẳng biết…
Tháng năm và nỗi nhớ
Tháng năm về rồi đó anh ! Trời đã trút những cơn mưa chứa dồn từ năm cũ Em vẫn thế… như chiếc lá chiều ủ rũ Chờ tháng năm …không biết để làm gì !? Tháng năm hôm nào đánh dấu mốc cuộc chia li Trên lối ngoặc của đoạn đừơng hai lối rẽ…
Ngoảnh lại
Quãng đường dù dài, đi thật chậm vẫn phải đến điểm dừng… Câu truyện cổ nằm yên trong nỗi nhớ đã gửi trao Em xin gửi về dòng sông mang tên: ký ức Mái trường cũ là đây, hàng phượng vỹ là đây và mình, là người của những tháng ngày xa xưa ấy, còn…
Mong manh, mềm yếu và vụn vỡ…
…Người như cơn gió thoảng qua cuốn hết yêu thương nay còn đâu? đong đếm ký ức bao nhiêu đây ngủ vùi trong quên – nhớ… Rồi bất chợt thu về không có anh Cái se lạnh cũng làm em tê tái Những con đường như nối nhau dài mãi Em chẳng biết đâu là…