Ngoảnh lại

Quãng đường dù dài, đi thật chậm vẫn phải đến điểm dừng…

Câu truyện cổ nằm yên trong nỗi nhớ đã gửi trao

Em xin gửi về dòng sông mang tên: ký ức

Ngoảnh lại ngày xưa

Mái trường cũ là đây, hàng phượng vỹ là đây và mình, là người của những tháng ngày xa xưa ấy, còn đây. Chỉ có thời gian là trôi qua thôi mà mình bỗng chốc đã trở thành lạc lõng. ..Dường như, mọi thứ đều trôi qua theo dòng đời theo năm tháng, dẫu khác xưa nhiều nhưng mình vẫn là người ở lại, vẫn là người mãi ngóng trông theo để lúc nào đó trong đời chợt nghe lòng thương nhớ, chợt nghe lòng bơ vơ lẫn chút ngậm ngùi khi nhớ về những mùa hoa năm cũ. Nhớ háo hức tuổi học trò trước mùa hạ yêu thương và sâu lắng lắm, vẫn là một bóng hình, một lời hẹn ước mà đôi khi ta mang đến suốt cuộc hành trình. Buồn, phải không?

– có một người đã cố gắng đến tột cùng, trong âm thầm, lặng lẽ và một người – có thể cảm nhận nỗi niềm thương yêu kia như áng mây chiều tím bầm nỗi nhớ, màu tím của nỗi mong chờ khắc khoải đã nhuộm tím màu hoa phượng vỹ ngày xưa. Em níu lại… và, Ngày chưa hẹn… nên Em bây giờ nỗi nhớ…

(st Trần Xuân Linh)

Ngoảnh lại ngày xưa

Khi những giọt cà phê cuối cùng đã cạn, nốt nhạc cuối cùng đã tắt, em sẽ thôi ngoảnh lại phía sau. Bởi em biết, cả em và anh đã không còn ở đó.

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

[+] kaskus emoticons nartzco