Có thể em quên màu hoa đỏ trong tim
Khi câu thơ xưa không còn là nắng lửa
Khi kỉ niệm ngủ ngon lành không quẫy cựa
Trong chiếc kén vàng năm tháng se lên.
Có thể là em không nhớ. Em quên…
(Có thể là em quên – Đàm Huy Đông)
Anh xa em thật rồi!
bỏ lại sau lưng chuỗi ngày dài mùa hạ
bỏ lại phía sau cả những chùm hoa nở
trên con đường mà chúng ta vẫn thường qua
(Cao Vũ Huy Miên)
“Ừ, thì cũng một kiếp người
Chọn chi nỗi nhớ để rồi phải quên?”
…
“Có một ngày em sẽ được lãng quên
Sẽ nằm xuống và cỏ ru em ngủ”
Mắt em nhắm nhưng trái tim không ngủ
Thức để lòng ấp ủ những yêu thương..